Cảm Thông
22:30:00
Đây là điều tôi học được từ chuyện của bố tôi và mấy sinh viên bán kẹo.
Chẳng là dạo gần đây ở Đà Nẵng có rộ lên phong trào đóng giả thú bông đi bán kẹo. Nghĩa là một bạn giả thú bông đến chơi với các em nhỏ hay các cô gái, còn bạn kia sẽ tranh thủ hỏi các bậc phụ huynh hoặc các bạn trai mua kẹo giúp các bạn ấy.
Chuyện là vầy: Hồi chiều gia đình tôi và cùng gia đình cậu đi ăn tại một quán hải sản khá đông gần nhà.
Lúc đang ăn thì có hai bạn học sinh đến bán kẹo (theo hình thức 'thú bông' kể trên). Vì nhà cậu có con nhỏ khá "mê" chú thú bông nên cậu tôi cũng bỏ 15 nghìn ra mua kẹo giúp cho hai bạn đó. Lúc ấy, bố tôi trong tình trạng say xỉn mới nói một câu rằng "Vừa bán vừa ăn cướp hả".
Nghe câu này khiến tôi rất bực. Không phải bố tôi khiến tôi mất mặt (trên thực tế thì tôi cũng nhiều lần khiến ông mất mặt và bản thân tôi cảm thấy mình chẳng có tư cách gì để trách ông về điều này cả), mà bởi tôi không muốn người khác nghĩ rằng bố tôi coi khinh và thiếu tôn trọng những người làm nghề đó.
Nhưng rồi tôi chợt nhớ đến lời cô em họ từng kể, rằng bố tôi ngày xưa cũng phải vật lộn kiếm từng đồng, rằng ông cũng bị người khác hãm hại đến mức bị tai nạn và ảnh hưởng đến não. Từ đó ông thay đổi.
Tôi cũng từng đi làm kẻ phục vụ, làm "ô sin" "cao cấp" có mà "thấp cấp" cũng có. Thế nên tôi hiểu được nỗi khổ của hai người sinh viên kia. Nhưng tôi càng thương bố tôi hơn - một người phải vật lộn với mọi thứ từ trong đói khổ.
Và điều tôi học được ở đây là:
Sự cảm thông
Thông cảm ở đây không có nghĩa là bênh vực.
Thông cảm chỉ là quyết định của chúng ta sau khi suy xét rõ mọi việc.
Khi gặp phải điều gì đó, tốt hơn hết là nên nhìn mọi việc theo nhiều hướng khác nhau.
Rồi sau đó hẵng quyết định rằng sự việc nên được phán xét theo cách nào.
Và khi nhìn thấy quá nhiều điều.
Khi mọi thứ hiện ra trần trụi trước mắt.
Thay vì chỉ trích...
...chúng ra sẽ học được cách cảm thông.
0 nhận xét